Lúc Ôn Văn nhàn nhã đi tới trước mặt mọi người với hai cây thương dài lơ lửng ở phía sau, nhóm Lâm Triết Viễn liền hiểu được Ôn Văn đã xử lý xong con anh ưng quái màu vàng kia.

Con quái vật màu vàng kia có thực lực cấp Tai Nạn.

Lâm Lộ và Vưu Hán liếc nhìn nhau, vừa vui mừng lại có chút đắng chát trong lòng.

Lúc đầu khi Ôn Văn gia nhập hiệp hội thì thực lực cũng chỉ ngang với bọn họ mà thôi, bọn họ nhìn thấy thực lực của Ôn Văn giống như cưỡi tên lửa tăng vọt, thế mà bây giờ đã chênh lệch đến thế này rồi.

Tuy trong khoảng thời gian này bọn họ cũng không hề dậm chân tại chỗ nhưng muốn bắt kịp Ôn Văn là không thể nào.

Mà Diêm Tu tuy cũng rất khiếp sợ nhưng không quá hâm mộ, ngược lại khá là mong đợi.

Hắn chắc chắn một ngày nào đó mình cũng có thể đạt được cảnh giới giống như Ôn Văn!

"Thám tử Ôn, ngài đã tới rồi!"

Lý Đại Trang nhìn thấy Ôn Văn xuất hiện thì giống như uống máu gà, thể tích của thủ vệ xui xẻo thoáng chốc tăng lớn gấp đôi, vung nắm đấm đấm vào bụng anh ưng quái không kịp đề phòng.

Con anh ưng quái kia hoảng loạn bay lên, trạng thái tựa hồ không được đúng cho lắm.

Ôn Văn lần lượt đật đầu chào hỏi mọi người, sau đó nhìn sang Lâm Triết Viễn.

"Lần đầu tiên gặp cậu thì tôi đã biết cậu là hạt giống thợ săn tốt rồi, không ngờ cậu lại có thể xuất sắc đến như thế."

Biểu cảm của Lâm Triết Viễn rất vui mừng, dù sao thì Ôn Văn cũng có thể coi như là người mới do anh dẫn dắt.

Nhưng trong vui mừng cũng có chút cô đơn, một người mới mà hắn dẫn dắt đã trưởng thành đến mức như thế rồi mà hắn vẫn cứ dậm chân tại chỗ ở thành phố Phù Dung Hà như thế này liệu có thật sự thích hợp hay không.

Có nên lựa chọn trở thành siêu thợ săn hay không?

Con anh ưng quái bị Lý Đại Trang ảnh hưởng trước đó nhìn thấy tình thế đã không thể cứu vãn thì đập đập cánh muốn chạy trốn.

Nhưng ngay lúc này một người phụ nữ đồ đỏ với ngọn lửa đỏ đen phủ quanh người giống như một quả đạn pháo bay thẳng vào người anh ưng quái, người phụ nữ này chính là siêu thợ săn 'Viêm Tước' đi chung với Ôn Văn.

Nháy mắt va chạm, anh ưng quái bị nhiệt độ cao đốt trụi tỏa ra một mùi hương quái dị vừa thơm lại hơi thúi.

Viêm Tước đáp xuống đất, lộ ra vẻ mặt bất mãn với Ôn Văn, vốn là hai người bọn họ cùng chạy tới, tên nhãi Ôn Văn này đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ rồi giành trước đánh chết quái vật cấp Tai Nạn, hại cô ôm một luồng lửa mà không có chỗ phát tiết.

Ôn Văn nhún nhún vai, động tác chậm thì trách ai được chứ?

Viêm Tước quay đầu nhìn đám chim quái dị và lũ anh ưng quái còn lại, lộ ra nụ cười hung ác, trực tiếp mang theo cái xác bị nướng rụi kia nhào tới chỗ đám quái vật khác.

Ngọn lửa đỏ bừng phừng lên dày đặc như dung nham, khói đen nồng nặc từ ngọn lửa bốc ra, tạo thành một cột khói màu đen.

Tiếp đó màn chiến đấu hung ác của Viêm Tước bắt đầu diễn ra, phương thức chiến đấu của cô hung ác cùng cực, mỗi con quái vật bị cô ta giết đều bị thiêu rụi tới không còn ra hình ra dáng.

Mà biểu cảm sung sướng trên mặt cô ta thì làm người ta phải tê rần cả da đầu, chỉ một mình cô ta đã có thể thành công ngăn chặn rất cả lũ chim, làm số lượng của chúng nhanh chóng giảm xuống.

Ôn Văn không có ý định ra tay, dù sao thì con quái mạnh nhất đã bị mình cướp đi, Viêm Tước có tung hoành cỡ nào thì cũng chỉ là số còn dư mà Ôn Văn bỏ lại mà thôi.

Nhóm Lâm Triết Viễn nhìn Viêm Tước cuồng bạo, lại nhìn sang Ôn Văn, vẻ mặt có chút mập mờ.

Ôn Văn là một tên biến thái, người phụ nữ này thoạt nhìn cũng là biến thái, hai kẻ biến thái tới cứu viện, này có ý nghĩa như thế nào còn cần phải nói sao?

"Có phải mấy người đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì không thế, nói cho mấy người biết, hôm nay là lần đầu tiên tôi biết cô ta, chuyện mà mấy người nghĩ căn bản không có khả năng đâu." Ôn Văn hùng hồn phản đối.

Ôn Văn cũng không muốn bị người ta gán ghép quan hệ với người phụ nữ điên này, tuy từ trước đến giờ anh vẫn là trai tơ nhưng anh vẫn biết rằng cưới một người phụ nữ bình thường thì dễ chịu hơn cưới một kẻ biến thái.

Hơn nữa tổ hợp một người đàn ông biến thái và một người phụ nữ biến thái không phải quá giống với thiết lập của tổ hợp nhân vật phản diện trứ danh à?

Quan trọng nhất là, Viêm Tước không xinh đẹp...

Tuy diện mạo cô nàng khá tinh tế, vóc người cao gầy nhưng Ôn Văn không thích loại phong cách này.

Dưới sự cố gắng của Viêm Tước, đám chim kia đã tử thương thảm trọng, vội vàng chật vật bay trở về dãy núi Tề Linh, lúc tới như cụm mây đen che khuất bầu trời, lúc đi thì chỉ lác đác vài con.

Sau khi đám quái vật bay đi rồi, Viêm Tước đứng im tại chỗ nhắm mắt lại, hưởng thụ dư vị chiến đấu, cơ thể hơi rung động.

Ôn Văn nhướng mày, sự khao khát chiến đấu của người phụ nữ này có vẻ cao tới một mức độ biến thái.

Đơn giản hình dung một chút chính là Ôn Văn theo đuổi kích thích nhưng là một kẻ sắc lang có tiêu chuẩn cao và yêu cầu rất nghiêm khắc, không phải người đẹp thì không động tâm.

Mà Viêm Tước thì hưởng thụ chiến đấu như một vị oán phụ trong thâm cung, lòng tham không đáy, nguội lạnh gì cũng không quan tâm...

"Đây là bệnh cần phải trị..."

Ôn Văn cảm thán một tiếng, nhìn dáng vẻ của cô ta thì gần giống như một loại bệnh tâm lý rồi, giống với lúc anh mới bắt đầu trở nên biến thái, có lẽ đã trải qua chuyện gì đó không tốt.

Viêm Tước mở mắt ra, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đều có chút kỳ quái thì khó hiểu hỏi: "Mấy người làm sao vậy?"

Nhóm người vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì cả, nếu như nói ra suy nghĩ thì có lẽ bọn họ sẽ bị hành hung mất.

Sau khi nhóm quái vật kia rời đi, nhóm nhân viên hỗ trợ từ trong chỗ ẩn núp chui ra, mặc dù trận chiến này rất khốc liệt, nhưng bọn họ vẫn còn sống, mà sau khi có Ôn Văn và Viêm Tước, kế tiếp bọn họ sẽ càng an toàn hơn.

Nhóm y tế của Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Phù Dung Hà đang đợi lệnh ở bên ngoài cấp tốc tiến hành chữa thương cho nhóm nhân viên hỗ trợ.

Tình huống hiện giờ mặc dù đã hòa hoãn, sau đó chưa chắc sẽ bùng nổ trận chiến ác liệt, thế nhưng vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Nhóm Ôn Văn và Viêm Tước đóng ở nơi này, Viêm Tước lấy một cái ghế tới, bắt chéo chân ngồi ở ngay trước cửa phòng, rất hi vọng có quái vật tự tìm đường chết.

Mà Ôn Văn thì đang ôn chuyện với nhóm Lâm Triết Viễn, quan hệ của bọn họ không phải quá thân thiết, nhưng dù sao cũng từng làm việc với nhau một khoảng thời gian.

Bởi vì có ba người siêu năng cấp Tai Nạn trông giữ, đám quái vật nhỏ đã không dám tiến tới nữa, chỉ dám quanh quẩn rình xem ở phía xa, chờ đợi bọn họ lộ ra sơ hở.

Nếu vẫn cứ tiếp tục như thế thì đám quái vật ở nơi này sớm muộn gì cũng tụ tập tới một con số khó giải quyết.

Có điều Viêm Tước cũng không phải người có tính tình an phận, chỉ ngồi không thì cô nàng cảm thấy rất nhàm chán, vì thế đưa tay chỉ một cái, một ngọn lửa đỏ rực bắn ra ngoài, trực tiếp xuyên thủng một con quái vật khỉ đang ẩn núp.

Đám quái vật kia bị khiêu khích có chút rục rịch, nhưng nhìn xác của quái vật khỉ thì lại không dám lao ra.

Đám quái vật do dự hồi lâu, thẳng đến khi lại có vài con bị đánh bể đầu mới tản ra, di chuyển tới những lối đi khác.

Đường ra vào núi Tề Linh có rất nhiều, không cần phải ở nơi này cứng đối cứng với người phụ nữ điên này.

Có Viêm Tước trông coi, nơi này rất an toàn nên Ôn Văn cũng vui vẻ hưởng an nhàn, chuẩn bị thừa dịp này làm những chuyện khác.

Vì thế Ôn Văn ngồi xuống một tảng đá, lấy ra một quả táo, mở quyển Phân Tích Ký Hiệu Cao Cấp bắt đầu đọc.

Thời gian từng chút trôi qua, sắc trời cũng dần tối đi, Ôn Văn đột nhiên nhếch khóe môi.

Bởi vì Tần Sảng vẫn luôn nằm trong quỷ kén rốt cuộc cũng phá kén rồi!

0.10987 sec| 2411.883 kb